Con Nhớ Mẹ


Cả thế giới đang tưng bừng kỷ niệm 100 năm ngày Quốc tế phụ nữ, mình con ngồi đây, đắm hồn vào những câu hát xao xuyến lòng người: “mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng, con phải mồ côi….” và bật khóc. Bấy lâu nay con hồn nhiên đón nhận tình yêu bao la của mẹ, không nghĩ rằng sẽ có ngày con phải rời xa mẹ.


Con nhớ lắm những ngày đầu, ba được điều động đến Budapest nhận công tác. Hy sinh nghề dạy học yêu thích, mẹ lặn lội khăn gói đến xứ lạ với ba. Lúc đó con mới 5 tuổi, mọi thứ thật lạ lẫm. Nhưng rồi công việc cuốn ba đi, con cũng dễ dàng hoà nhập với những đứa trẻ nơi này, chỉ có mẹ… vẫn nặng trĩu nỗi niềm nhớ lớp, nhớ quê. Con nhớ lắm cái ngày 8/3 đầu tiên của mẹ ở xứ người, cộng đồng mình bên này tổ chức ca nhạc và liên hoan. Mọi người vui vẻ ca hát, còn mẹ hì hụi dưới bếp, cố chuẩn bị cho xong những món ăn Việt để đãi mọi người.


Ngày ấy, ba hầu như chỉ tập trung vào công việc chuyên môn. San sẻ với ba bao khó khăn vất vả, mẹ gánh mọi nỗi lo toan của một mái ấm gia đình và cả cộng đồng, nào đăng ký trường học cho con, nào cùng con học tiếng, nào chợ búa cơm nước, nào giúp đỡ người Việt mình ở Budapest… Mẹ tần tảo sớm hôm như thế, nhưng con chưa từng nghe mẹ kêu mệt. Khi nào cũng vậy, mẹ cũng là người thức dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho ba kịp giờ làm, và tối đến khi mọi người đã đi ngủ hết con vẫn thấy mẹ hì hụi dọn dẹp nhà cửa.

Mặc dù con là trai, nhưng mẹ vẫn dạy con biết nấu những món ăn đơn giản của quê nhà, biết sắp xếp mâm cơm thế nào, biết tiết kiệm ra sao. Con còn nhớ, mẹ cầm chiếc cặp ba lá dạy cho cái Hin, con nhà cô Nga bên cạnh, biết cách kẹp tóc và tại sao lại gọi là cặp ba lá. Không chỉ cái Hin chăm chú nghe, mà cả bọn trẻ Hungary cũng thích thú lắm. Có lần mẹ lau dọn nhà cửa bị ngã, gãy hai cái xương sườn. Thế nhưng, con đâu có biết, bởi mẹ vẫn vui cười, vẫn dạy con học, vẫn dạy con hát bài Dậy mà đi, vẫn chăm lo chu đáo như mọi ngày … Con thật vô tâm quá đỗi.

Mùa Đông bên này lạnh lắm. Mẹ thường làm hũ chanh ngâm mật ong, gừng để ba và con không bị viêm họng. Mẹ cũng học nấu canh rong biển, nấu súp đầu cá, hay làm món miền Nam để đãi người Việt xa quê và bạn bè Hungary. Hết thời gian công tác, ba về Việt Nam và nghỉ hưu. Mẹ lại khăn gói theo ba. Tóc mẹ giờ đã có sợi bạc. Mẹ của con là như thế. Chỉ muốn cho đi mà không mong nhận về.
Mẹ ạ, ngày 8/3 năm nay, ở bên này mọi người chuẩn bị cũng vui lắm. Nhưng con vẫn thấy thiếu vắng bàn tay lo toan của mẹ. Con ước gì có thể về Việt Nam lúc này để được ôm mẹ, tặng mẹ bó hoa và được ăn những món mẹ nấu. Con nhớ mẹ, mẹ ơi!

0 Response to "Con Nhớ Mẹ"

Đăng nhận xét

--> những lời coments của bạn là niềm vui lớn nhất đối với mọi người
hãy gửi cho mọi người lời cảm nhận của bạn nha
-->vui lòng gửi nhận xét phải có dấu
xin cám ơn